Vì công việc ở quê không đủ chi trả chi phí sinh hoạt gia đình nên vợ chồng tôi phải về ngoại. Từ giờ đến tết còn ba tháng,ếeohẹpnhưngchồngkhôngchotôiđilàmthêcá chép om dưa chúng tôi phải hoàn thành mấy việc: trả nợ 20 triệu đồng, đóng bảo hiểm tám triệu đồng, đóng tiền học sáu triệu đồng, sang tên sổ đất bảy triệu đồng, mùng 3 tết giỗ bà nội chồng, mùng 4 làm giỗ tết đầu bố chồng, đến 14 tết giỗ đầu bố chồng (tôi là con dâu đầu họ lớn). Đấy là chưa tính tiền đi tiền về, rồi mỗi tháng gửi ba triệu đồng về cho con; tính sơ ba khoản sau cũng 33 triệu đồng.
Bà ngoại hỗ trợ ăn uống, nhà ở, tôi cũng không có gì để trách bà mà còn cảm thấy nợ bà. Tôi có nghĩ đến cái khó của bà, đó là hết tháng bà phải trả lương, nhưng khổ cái là người ta cũng nợ bà hết rồi, bà cũng đang phải lo một khoản tiền lớn để đóng bảo hiểm nữa. Tôi nghĩ như vậy nên nói với bà: "Mẹ hỗ trợ con như vậy là con không còn gì để nói nữa. Nhưng việc con đang lo và sắp phải lo còn nhiều lắm, nên con muốn làm thêm bên ngoài để có thêm thu nhập. Ở nhà cả một ngày thấy thời gian tốn quá, không có tiền để chi tiêu cá nhân nữa, chẳng lẽ cái gì cũng xin mẹ. Nếu con có lương bên này thì con lo việc trước, mẹ có chậm một chút hoặc vài ngày cũng không sao, thiếu đâu lấy thêm chỗ mẹ bù vào".
Mẹ nghe xong cũng đồng tình với ý kiến của tôi. Nhưng khi tôi nói với chồng thì anh không đồng ý. Tôi cũng giải thích hết để chồng hiểu, bảo nếu được thì vợ chồng về tranh thủ làm thêm hoặc mình tôi làm cũng được, anh đi chợ với mẹ. Anh nhất định không chịu, cũng không cho tôi đi làm, còn thách thức tôi. Tôi nói với mẹ, mẹ bảo anh là nếu muốn để vợ ở nhà thì anh phải đi làm thêm, còn không thì để vợ đi làm. Lúc đó anh mới chịu xin việc. Thế nhưng anh làm không có trách nhiệm nên hai ngày họ cho nghỉ luôn.
Có bác bên cạnh nhà tôi, chỗ làm tuyển thêm người, bác hỏi vợ chồng có đi làm không bác xin cho. Tôi nói với chồng ra xem công việc như nào rồi vợ chồng cùng đi, không thì mình em đi. Chồng hung lên rồi bảo không làm và chửi bậy với tôi. Tôi lại chia sẻ với mẹ. Đến khi anh ngủ dậy, mấy mẹ con nói chuyện, mẹ tôi lại bênh anh, bảo tôi sướng mà không muốn cứ muốn khổ. Thực ra mẹ chỉ quan tâm việc mình có được không, những vấn đề khác mẹ chẳng để ý. Có phải tôi không muốn sướng đâu, nhưng điều kiện không cho phép, tài chính không dư giả, có việc gì chẳng có tiền mà lo, rồi ốm đau thì biết làm sao.
Tôi nghĩ đang trẻ, phải chịu khó làm còn lo cho con cái, cha mẹ. Chồng tôi 34 tuổi, anh hơn tôi tám tuổi, đâu phải nhỏ nhắn gì nữa đâu. Tôi thấy mệt mỏi quá. Từ khi cưới đến giờ, tôi chưa từng xin tiền chồng, mà anh cũng không có để xin, tôi tự làm tự lo thôi.
Ngọc Huyền
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc